Mèo Xù

Phiên ngoại 1. Day 36. Bố Đâu Đâu meo, Bố Đâu Đâu meo, Bố Đâu Đâu meo rồi đến Bố Đại Đại meo.

Một ngày nào đó, Tụng Nhiên và Bố Bố cùng tìm về một chú mèo hoang.

Bé mèo là giống mèo mướp xám, nó mai phục trên đường Bố Bố tan học tìm thời cơ để tông xe ăn vạ. Cơ thể lông mềm lăn qua bánh trước xe đạp rồi nằm lì ở đó không chịu nhường đường, meo meo meo liên tục như hô hoán. Tụng Nhiên dừng xe rồi cùng Bố Bố ngồi xổm cạnh nó, suy nghĩ trong chốc lát – Gầy gò, nho nhỏ, vừa bẩn vừa yếu, nhìn như một con mèo hoang không ai cần, chi bằng nhặt về nhà đi?

Hai người cắn tai, ăn nhịp với nhau.

Thế là, bé mèo mướp ngồi trong giỏ tre lảo đảo tiến về Bích Thủy Loan Cư, trên đường vui vẻ meo meo meo.

Khí áp trong phòng khách 8012B cực thấp, giương cung bạt kiếm.

“Bố Đâu Đâu mày nhìn nè, đây là em trai mới tới, nhanh nhanh chào hỏi nó nào!”

Tụng Nhiên đưa bé mèo mướp nhỏ cho Bố Đâu Đâu nhìn.

“Ngaooo!”

Bố Đâu Đâu đã quen làm con một, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng. Lúc này nó tức giận nhe răng trợn mắt dựng râu với bé mướp, muốn đuổi tên nhóc chết tiệt tự tiện xông vào địa bàn của mình.

“Ngao ngao ngao!”

Bé mướp không cam lòng yếu thế, nó dùng thân hình nhỏ bằng một phần năm Bố Đâu Đâu ngang nhiên khiêu chiến, duỗi chân trước xòe mười cái móng vuốt nhọn như dao sắc vung vẩy tứ phía.

Bố Đâu Đâu bị cắt sửa móng vuốt định kì, hơi thua thiệt về mặt vũ khí, đánh không lại, đành phải uất ức buồn bực bỏ đi.

Bố Bố nhìn thấy rõ: “Anh ơi, hai đứa nó có thù kìa!”

Tụng Nhiên xoa xoa cằm: “Ừm.”

Bố Bố lại hỏi: “Nhưng tại sao ạ? Rõ ràng bé mèo đáng yêu thế mà?”

Tụng Nhiên suy đoán: “Có lẽ là vì chưa quen, nuôi thêm mấy ngày chắc sẽ tốt hơn đấy.”

“Được ạ.” Bố Bố xoa xoa mèo mướp, bày mưu tính kế cho nó: “Em còn nhỏ, đánh không lại Bố Đâu Đâu được, phải nhanh chóng để nó đón nhận em nha.”

Bé mèo mướp chẳng hề để ý, vụng trộm mài sắc móng vuốt.

Sẩm tối, Hạ Trí Viễn tan tầm về nhà, phát hiện trong nhà mình có thêm một vị khách dễ thương mới tới. Anh không ngại nuôi thêm một con mèo, sau khi xác nhận ý định muốn nuôi dưỡng của Tụng Nhiên và Bố Bố, anh dùng chiếc lồng đựng mèo mướp đi tới phòng khám thú y ở cạnh khu nhà ở.

Bác sĩ người Pháp nở nụ cười ấm áp, sau đó cung cấp dịch vụ tắm rửa, khử trùng, kiểm tra sức khỏe thật chu đáo, cuối cùng đưa một tờ hóa đơn đắt đỏ, xác định giá trị của bé mèo con.

Bé mèo mướp được một bộ lông sạch sẽ mềm mại, da dẻ và dạ dày khỏe mạnh, nhưng lại mất đi mười móng vuốt biểu tượng sức chiến đấu, tủi thân liếm liếm vuốt trong lồng.

Sau khi về nhà, Bố Đâu Đâu quan sát thấy đối phương đã bị tước vũ khí, lập tức hóa thân thành một tia chớp lao thẳng tới dọa bé mèo mướp trốn vào góc sô pha. Cơ thể Bố Đâu Đâu to béo không chui lọt, chỉ đành nằm rạp trên đất dùng đủ loại tư thế quơ cào hồi lâu mà vẫn không có kết quả, bèn hung hăng chui lên bàn trà ngồi như một đại tướng thủ thành. Nó nhìn chằm chằm vào mép sô pha, thấy bé mèo mướp ló đầu ra lần nào sẽ kêu đánh kêu giết lần ấy.

“Ừm, lấy cho nó cái tên gì đây nhỉ?”

Sau bữa cơm chiều, một nhà ba người ngồi trên sô pha thương lượng tên cho bé mèo mới. Bố Bố ôm mèo mướp, Tụng Nhiên bế Bố Đâu Đâu, Hạ Trí Viễn tọa trấn ở giữa giữ chức ranh giới Sở Hà, để phòng động vật họ mèo hung hãn bộc phát chiến tranh.

Bố Bố kiên trì với ý kiến của mình: “Nó phải giống như con, họ Bố!”

Hạ Trí Viễn nhắc nhở bé: “Cục cưng à, con họ Hạ.”

“À đúng đúng, con họ Hạ!” Bố Bố mới sực nhớ tới tên thật sau tên thân mật của mình, ngượng ngùng cười: “Vậy phải kêu nó là gì? Hạ Tiểu Hoa? Hạ Tiểu Meo? Hạ Meo Meo?”

“Nó là mèo, tốt nhất lấy một cái tên không khác tên Bố Đâu Đâu là mấy, chi bằng…” Linh quang Tụng Nhiên lóe lên: “Bố Đại Đại?”

“Bố Đại Đại!” Bố Bố rất thích: “Được đấy, vậy mình kêu nó là Bố Đại Đại đi!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bố Đâu Đâu nhanh nhẹn uốn éo eo thoát nửa cơ thể ra khỏi cái ôm của Tụng Nhiên, sau đó vung một bàn chân về phía mèo mướp. Hạ Trí Viễn thản nhiên chặn đường, phế bỏ vụ đánh lén gian ác này.

“Méo ——-!”

Con mèo tiện nhân tạp chủng, mày không xứng với cái tên này!

Bố Đâu Đâu nhe nanh múa vuốt.

Tụng Nhiên chế ngự Bố Đâu Đâu đang cơn cuồng nộ, hỏi ý kiến Hạ Trí Viễn: “Anh cảm thấy cái tên này dễ nghe không?”

“Dễ nghe.” Hạ Trí Viễn mỉm cười gật đầu: “Tên nào em đặt cũng dễ nghe cả.”

Thế là, bé mèo mướp nhận được một cái tên mới: Bố Đại Đại, đồng thời cũng nhận được một kẻ thù không đội trời chung: Bố Đâu Đâu.

Bố Đại Đại thật sự quá nhỏ, bác sĩ nói nó nhiều nhất chỉ mới hai tháng tuổi, nhưng dinh dưỡng không đủ, phát triển chậm chạp. So với nó, Bố Đâu Đâu tròn năm tuổi, nặng sáu cân, chỉ cần đặt mông là có thể ngồi chết Bố Đại Đại. Nhưng Bố Đại Đại thông minh nhanh trí, đánh không lại thì trốn mất. Mỗi ngày nó đi dọc chân tường, trái ngó phải nghiêng để do thám tình hình quân địch, một khi bị truy đuổi hung ác sẽ lủi vào góc sô pha, khiến cục mèo bực tức đến nỗi liên tục giơ chân, thường chạy đến chỗ Tụng Nhiên tìm an ủi.

“Meo meo meo!”

Thằng nhóc chết dẫm kia ăn hiếp ta kìa, ngươi đón nó về thì ngươi làm chủ đi!

Tụng Nhiên vạch trần nó: “Rõ ràng là mày ăn hiếp nó, tao nhìn thấy hết cả rồi.”

Bố Đâu Đâu viện binh thất bại, không đuổi được thằng nhóc chết tiệt, trong lòng vô cùng uất ức, chỉ đành uể oải cuộn tròn trên sô pha, ngay cả đồ hộp thơm phức cũng chẳng muốn ăn.

Chẳng ai ngờ, còn chưa đầy hai tháng, Bố Đại Đại đã đảo khách thành chủ, bắt đầu ăn hiếp Bố Đâu Đâu.

Mọi người đều biết rằng mèo Ragdoll rất hiền lành, dạ dày yếu ớt. Mặc dù cơ thể to lớn, nhưng lực công kích lại không mạnh. Mà mèo mướp là giống mèo lai sống ở bản địa, chiếm hết ưu thế giống loài, thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng linh hoạt, giết chuột giết chim ở môi trường hoang dã chỉ cần một kích là thấy máu. Quan trọng nhất chính là dạ dày của mèo mướp có sức chịu đựng rất mạnh, ăn gì hấp thụ đấy. Bố Đại Đại được Tụng Nhiên hầu hạ ăn ngon uống sướng hai tháng, da thịt đầy đặn, dưỡng gân cốt khỏe mạnh, bắt đầu phản công Bố Đâu Đâu.

Đêm nay, lúc Tụng Nhiên và Hạ tiên sinh đang hôn nhau, môi lưỡi quấn quýt dây dưa từ phòng ngủ đến phòng khách, chuẩn bị làm chút chuyện xấu trên sô pha, trong bóng tối lập tức hiện lên bốn con mắt xanh lè, khiến Tụng Nhiên sợ đến nỗi chim chóc mềm xìu.

Hạ tiên sinh bật đèn, cảnh tượng trên sô pha hiện rõ: Bố Đại Đại đang đè Bố Đâu Đâu dưới thân cắn chặt sau gáy nó, mà Bố Đâu Đâu ở phía dưới liều mạng giãy giụa, kêu gào thảm thiết.

“Hai, hai chúng nó… Đang làm gì thế?”

Tụng Nhiên trợn mắt há hốc miệng.

Hạ tiên sinh đáp: “Có lẽ cũng giống chúng ta.”

“Ây dà.” Tụng Nhiên ngượng ngùng tựa vào ngực Hạ tiên sinh: “Bọn nó thật sự không biết xấu hổ.”

Hạ tiên sinh: “…”

Chỉ gà mắng chó, lợi hại.

Đương nhiên, cái gọi là “Giống chúng ta” chỉ là cách nói đùa thôi. Suy xét đến việc Bố Đại Đại và Bố Đâu Đâu đều là mèo đực, giới tính giống nhau, Hạ tiên sinh và Tụng Nhiên không định nghĩa hành vi của hai đứa nó là “Làm tình”, mà chỉ coi đó là hành động “Đánh nhau” giành địa bàn.

Bố Đâu Đâu oan ức mà không có chỗ tố cáo.

Nó nhìn hai cục bi lông càng lúc càng bự dưới đuôi Bố Đại Đại, còn cả bé trym hồng nhạt thi thoảng lại thò đầu ra dòm ngó thế gian, chỉ cảm thấy hoa cúc run lẩy bẩy. Khoảng thời gian này, vì để che chắn cho cúc hoa mà dù có ăn đồ hộp thịt gà ngon lành đến đâu, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp đến nhường nào, được vuốt sờ thoải mái thể xác tinh thần đến mức nào, Bố Đâu Đâu vẫn không dám lên mặt.

Ban đêm, khi nghe tiếng rên rỉ phóng đãng truyền ra từ phòng ngủ chính, lại nhìn đôi mắt xanh lè nguy hiểm ở chỗ hẻo lánh, Bố Đâu Đâu chỉ cảm thấy lông dựng đứng, toàn thân lạnh buốt.

Lần đầu tiên Hạ tiên sinh và Tụng Nhiên quyết định nhìn thẳng vào vấn đề hai con mèo “Đánh nhau” là vào tháng thứ ba nhận nuôi Bố Đại Đại.

Ngày đó ánh nắng sáng tỏ, nhiệt độ vừa vặn, Bố Bố đến nhà trẻ đi học, trong nhà chỉ có hai người họ, vô cùng thích hợp để làm cuộc uyên ương vụng trộm ân ái không tiết tháo. Chồng chồng hai người vui vẻ kịch chiến trên sô pha, anh lên em nằm, thân thể ướt đẫm mồ hôi nóng bừng, gối ôm và thảm rơi đầy đất.

Hai chân Tụng Nhiên giang rộng quấn chặt lấy eo Hạ tiên sinh, cứ nhấp nhô theo nhịp đưa đẩy.

Đúng lúc sắp lên đỉnh, trong phòng khách bỗng bùng nổ một tiếng thét thê lương, Bố Đâu Đâu vọt lên sô pha chạy dọc theo chỗ tựa lưng ghế. Còn Bố Đại Đại như một tia chớp quỷ dị đuổi sát phía sau. Hai con mèo chạy một trước một sau đâm vào góc tường cái “Rầm”, quấn lấy màn cửa lăn thành một cục.

Sau đó, bên trong Tụng Nhiên bỗng bị một luồng dịch nóng bỏng bắn vào.

“….”

Tụng Nhiên cứng đờ, Hạ tiên sinh cũng cứng đờ.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, hô hấp của Tụng Nhiên dần bình phục lại, cậu lắp bắp mở miệng: “Hic… Đều, đều do mèo sai, anh… Tuyệt đối không được có áp lực đâu đấy…”

“Đều là lỗi của tôi.” Hạ tiên sinh cúi đầu hôn cậu: “Bảo bối, tôi sẽ đền cho em.”

Bắn sớm là bắn sớm, anh chưa từng tìm lý do bao biện cho mình.

Hạ Trí Viễn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua hai con mèo đang “Đánh nhau”, sau đó anh bế Tụng Nhiên vào phòng chiếu phim. Chỗ đó tuyệt đối yên tĩnh, không có người quấy rầy. Thế là Tụng Nhiên nằm trên ghế sô pha vải màu đỏ sơn trà, tay níu lấy một chiếc gối, được Hạ tiên sinh “Đền bù” đến trưa, bị chịch đến độ lý trí không rõ, mồ hôi và nước mắt chảy ròng ròng.

“Đều là… Đều là lỗi của mèo…” Cậu thở dốc nhìn qua số bao cao su đã dùng, nức nở: “Ban đầu đáng ra chỉ một lần là có thể kết thúc mà…”

Vào sáng hôm sau, Bố Đại Đại bị xách đi thiến trứng, sau đó đeo một cái vòng Elizabeth trở về – Đâu mất trứng, mà Đại cũng chẳng còn, 8012B cuối cùng đã thái bình.

Trước đó Bố Đại Đại mất mười móng, sau lại mất hai trứng, giận đến độ mắt sáng lòe nhào vào cây xi đan điên cuồng mài móng cho hả giận. Nhưng cho dù thế nào thì hai bé bi tròn xoe mập ú đáng yêu cũng không thể quay về được nữa rồi.

Đột nhiên Bố Đâu Đâu thấy hơi đau lòng cho nó.

Cùng là thái giám, nỗi khổ này, nó là mèo hiểu nhất.

Kỳ thực thì tính cách của Bố Đại Đại cũng không đáng ghét lắm ha, thậm chí còn có xíu bổ sung với nó: Một văn một tĩnh, một béo một gầy, một quý giá một hèn kém (đây là trọng điểm), rảnh việc thì đuổi theo chơi đùa, cuộc sống vẫn rất sung sướng.

Thế là Bố Đâu Đâu bước tới ghé vào cạnh Bố Đại Đại liếm lông cho nó, vừa liếm vừa an ủi: Đừng đau lòng nữa nhé người anh em, nỗi nhục nhã khó mở miệng này tao cũng đã trải qua rồi.

Bố Đại Đại đau đớn vì mất trứng, lại nhận được sự an ủi từ đồng bạn trong lúc thương tâm nhất, tựa như cây xương rồng bánh bị nhổ đi gai nhọn, nháy mắt biến chiến tranh thành tơ lụa, cũng thân mật liếm láp Bố Đâu Đâu.

Hai con mèo không còn đối chọi dữ dội, dần trở thành bạn gay tốt liếm lông cho nhau, cả ngày cuộn tròn cùng một chỗ phơi nắng, không phát tình, không đoạt địa bàn, cũng không ngấp nghé cúc hoa của đối phương.

Rốt cuộc Bố Đâu Đâu cũng dám dựng thẳng đuôi đi đường.

Sảng khoái!

Tình cảm của Bố Đại Đại và Bố Đâu Đâu đột nhiên tăng vọt tựa như keo như sơn, như hình với bóng. Nhưng mà, đương lúc chúng yêu thương quấn quýt nhau khó chia lìa, thử thách lớn lao đầu tiên trong meo sinh đã giáng xuống.

Vợ chồng chủ nhà 8012A quay về từ Úc.

Nửa tháng trước Tụng Nhiên đã sớm nhận được tin từ cô Quý, lập tức thu dọn nhà, chuyển toàn bộ đến 8012B. Hai nhà cách nhau quá gần, một mình Hạ tiên sinh chuyển mười vali dễ dàng giải quyết, không cần tìm ai giúp đỡ.

Ngày hai vợ chồng trở về, Tụng Nhiên đưa cục lông bự Bố Đâu Đâu hoàn hảo không hề tổn hại trả lại. Ông bà thấy nhà mình sáng sủa sạch sẽ, hoa cỏ sum sê, vừa nhìn đã biết nửa năm qua được chăm sóc cẩn thận, bèn nhiệt tình cảm ơn Tụng Nhiên. Hai người còn giữ cậu ở lại trò chuyện hồi lâu, lúc sắp tạm biệt còn nhất định tự mình tiễn cậu xuống lầu.

Tụng Nhiên gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Con… Con không cần xuống lầu đâu ạ, con ở ngay cửa đối diện nhà cô chú.”

“Hả?”

Hai ông bà không hiểu nổi.

Cuối cùng Hạ Trí Viễn đi ra mời hai vợ chồng chủ nhà 8012A ngồi xuống, uyển chuyển kể lại chuyện xảy ra trong nửa năm nay. Hai ông bà không phải là người cổ hủ mà rất hiểu chuyện. Họ cảm thấy mình cho thuê một căn phòng, trong lúc vô tình lại thúc đẩy một mối nhân duyên, bèn vui vẻ chúc mừng, khiến Tụng Nhiên rất đỗi ngại ngùng.

Trò chuyện xong về nhà, vừa mở cửa, một tia chớp màu xám trắng đã vọt qua bên chân đến cửa nhà đối diện, chui vào khe cửa nhà 8012B.

Vợ chồng già hai mặt nhìn nhau.

Tụng Nhiên vội vàng vào cửa ôm Bố Đâu Đâu nhất định đòi ở lại bước ra, giải thích: “Mấy tháng nay nó đều ở nhà bọn con, chắc là quen rồi nên đổi chỗ không thấy thoải mái, có lẽ… Qua mấy hôm nữa sẽ tốt hơn đấy ạ.”

Kết quả, đêm đó Bố Đâu Đâu cào khe cửa, cắn tay cầm, cứ meo meo meo méo méo méo cào cửa cả đêm.

Phía sau cánh cửa đối diện cách một hành lang, Bố Đại Đại cũng meo không ngừng bằng tiếng kêu sắc nhọn thê thảm, thậm chí còn quấy rầy Tụng Nhiên và Hạ tiên sinh, kéo hai người ra cạnh cửa, ý là “Nhanh mở cửa cho ông đi”.

Sáng sớm hôm sau, Bố Bố phải đi nhà trẻ, hai ông bà muốn đi mua thức ăn, hai căn nhà đồng thời mở cửa.

Chỉ một giây ngắn ngủi, chỉ thấy Bố Đâu Đâu và Bố Đại Đại vọt ra không hẹn mà cùng phóng tới nhà đối diện. Hai con mèo nửa đường nhìn thấy đứa còn lại, nhưng vì tốc độ quá nhanh, nền đá cẩm thạch quá trơn không kịp phanh lại. Thế là chúng nó sượt qua người nhau một cách đẹp đẽ trong hành lang, đoạn con này đâm đầu vào cửa nhà kia. Sau đó, chúng nhanh chóng xông lại nhào thành một cục ở giữa lối đi.

Năm người, mười con mắt, tất cả đều đơ ra.

Họ quyết định dành ra mười phút để chính thức nói về vấn đề tình cảm của hai con mèo.

Hai ông bà và ba người nhà họ Hạ ngồi trên sô pha nhìn Bố Đâu Đâu và Bố Đại Đại cùng đắm mình dưới ánh mặt trời, vừa thân mật quấn lấy nhau, vừa không biết xấu hổ liếm lông.

Nhìn đi, mèo này không giữ được rồi.

Hai vợ chồng nhìn Hạ Trí Viễn và Tụng Nhiên, dùng giọng điệu cha mẹ gả con gái: “Hai đứa này kêu to trong đêm vậy cũng không hay lắm, mèo nhà con gọi mà mèo nhà cô cũng réo, tất cả mọi người đều ngủ không ngon. Chi bằng, cứ để chúng nó ở cùng một chỗ đi.”

Tụng Nhiên thử hỏi: “Vậy… Là Bố Đâu Đâu đưa cho nhà con, hay là đưa Bố Đại Đại cho cô chú ạ?”

Bà lão cười: “Cục cưng nhà con nhìn rất yêu mèo, thế cứ để Bố Đâu Đâu sang nhà con. Vừa lúc Quý Tân nhà bà Quý cũng vừa đẻ một bầy con, con biết bà Quý chứ, chính là cô Quý giới thiệu chỗ này cho con ấy…”

Tụng Nhiên vội vàng gật đầu: “Con biết ạ!”

“Quý Tân nhà bà ấy đẻ năm sáu đứa, để cô đi xin một con, về sau trong nhà cũng nuôi thêm chó, cũng vừa lúc sớm huấn luyện chúng nó, chứ huấn luyện muộn lại chuồn mất. Còn Bố Đâu Đâu, tin chắc rằng hai con có thể nuôi nó thật tốt, thi thoảng cô chú lại đến thăm, đúng không?”

“Con… con cảm ơn ạ.”

Tụng Nhiên nhìn hai con mèo thân thiết như gắn liền với nhau, rất cảm động.

Cứ thế, Bố Đâu Đâu ngạo kiều dễ đẩy ngã cuối cùng cũng được ở lại 8012B, cùng sớm chiều bên nhau với lang quân nhà quê Bố Đại Đại của mình. Có lẽ vì đã từng một lần bị chia lìa mà quan hệ của chúng nó càng thân mật nồng nàn, thân thiết đến nỗi Tụng Nhiên không dám nhìn.

Tụng Nhiên tự mình làm một phần cơm mèo trộn cá tuyết và gan vịt, đoạn xới ra một bát. Vừa đặt xuống, hai cái đầu lông xù đã bu lại, bắt đầu chóp chép ăn ngon lành.

Tụng Nhiên cởi tạp dề ra nói với Hạ Trí Viễn đang ngồi trên sô pha: “Nếu như không triệt sản thì em nghi hai đứa nó thật sự thịt nhau luôn.”

“Như bây giờ cũng tốt, tình yêu Platon*.” Hạ Trí Viễn bình thản nói: “Tôi hi vọng từ nay về sau chúng nó có thể yên tĩnh làm mèo, đừng quấy rầy chúng ta yêu đương xác thịt nữa.”

*Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.

“Yêu, yêu đương xác thịt…” Tụng Nhiên liếc Hạ Trí Viễn một cái: “Sao anh xấu xa thế?”

“Không phải tôi xấu xa, mà là Platon không thỏa mãn được em.” Hạ Trí Viễn nhún vai cười cười, đoạn vươn tay với Tụng Nhiên: “Nào bảo bối, đến đây xấu xa một cái nào.”

Tụng Nhiên ngoài miệng thì nói linh tinh, nhưng thân thể lại rất thành thật. Cậu đi qua cùng thân mật “Xấu xa” một phen với Hạ tiên sinh trên ghế sô pha.

Có lẽ những tháng ngày không biết xấu hổ không biết ngại ngùng này sẽ mãi mãi không có điểm cuối.

_____________

Chương tiếp

Làm chương này mà tui cũng tru như sói vậy, quá đáng yêu.

Huhuhu tui không muốn post hết phiên ngoại đâu, không muốn xa gia đình đáng yêu này 😭😭😭

Rate this post